pepper lấy chồng mấy lần

Lu tống cho mấy nhát động viên cố lên cố lên. Ráng tranh thủ cho buổi phỏng vấn lấy được job thơm. Lương dược sĩ không dưới 100K một năm. Trước khi từ giả đi khò khò bác tặng cho Lu lời khuyên "lấy chồng đi!" he hebác sợ nhà Lu bị ế thiu như hủ mắm. Số lần nhận dinh dưỡng dịch:83961. Văn chương tích phân: 663,959,232 Mấy chục cụ tùy ý chồng chất lên thi thể lạch cạch vang lăn ra cửa tủ. Bổn văn lấy vai chính khắc phục khó khăn làm xây dựng là chủ tuyến, miêu tả nàng như thế nào ở trò chơi hệ thống dưới Mình năm nay 29 tuổi, lấy chồng được hơn 3 năm và có một cô công chúa 2 tuổi. Chồng mình là nha sĩ nhưng không làm ở viện mà mở phòng khám riêng. Còn mình là giáo viên mầm non. 2 năm quen nhau và hơn 3 năm chung sống với nhau vợ chồng mình rất hoà thuận chưa một lần cãi vã. "Để mỗi lần lấy ra nấu cho tiện". "Cá gì vậy anh"" "Blackcod. Người Việt mình gọi là cá lóc biển." "À há. Coi nó hơi giống cá lóc nhưng bự quá." "Để anh hấp cho em ăn. Em sẽ phục lăn tài nghệ của chồng em! Ngon mê ly luôn! À, em làm nước mắm chua ngọt dùm anh đi.". Bệnh tiểu đường khá phổ biến trên thế giới và ngay cả tại Việt Nam chúng ta. Bị tiểu đường cấp độ 1, bạn sẽ phải trải qua những cảm giác không mấy dễ chịu, nhưng theo Cnet, công nghệ có nhiều cách để giúp bạn quản lý căn bệnh này. * Lưu ý: Đây không phải cách chữa bệnh, mà là dùng công nghệ hỗ Site De Rencontres Avec Des Militaires. Dĩ nhiên việc chị lấy ai bỏ ai là quyền của chị, và là chuyện riêng tư của chị. Nhưng, thế mà vẫn đi dạy chị em phụ nữ, đòi tiêm "vác xin hạnh phúc" cho chị em phụ nữ, thì chị em phụ nữ nên cẩn thận. Vì nếu sốc quả vác xin này thì y học bó tay đấy... Một chị hoa hậu thì dành cả thanh xuân để làm phòng nhì, và suốt đời vẫn là con giáp 13, mà cũng có một chương trình riêng dành cho nữ giới, nói về tổ ấm và hạnh phúc gia đình. Mình nhớ có lần chị ấy dạy các chị em phụ nữ nên biết buông bỏ. Phải rồi, không buông bỏ thì làm sao những người như chị ấy cướp trên giàn mướp được phỏng? Chị em chớ dại, đang chồng con yên ấm mà nghe chị í xúi, buông một phát mất chớ khóc à! Biết là cõi đời phàm phu, thật thật giả giả lẫn lộn, nhưng một chĩnh mắm mà đòi toả sáng phong cách làm nước hoa hạng sang thì con cũng lạy mấy thím đấy. Trên Fecabook mình trước có một anh, mình biết lăng nhăng thì thuộc hàng bậc thầy, nhưng suốt ngày đi nói về lẽ thuỷ chung. Có lần nhịn không nổi mình vào bảo "Bớt nói đi ông, tui buồn buồn tui đưa cô Thuý cô Hạnh mà ông đi du lịch cùng ra, mệt á". Anh ấy block chặn mình. Dĩ nhiên, anh ấy lựa chọn đúng. Lạy mấy cha mấy thím là một chuyện nhưng lạy mấy chị mấy anh ngồi nghe mấy cha mấy thím đó bốc phét mà như vớ được vàng, các anh các chị ăn gì, tôi cúng luôn. Không lẽ giờ lại cứ phải ngược đời là kiếm tiền dễ à? Vậy mai mình mời anh Lê Hoàng đi dạy đàn ông nói giọng trầm, mời anh Lệ Rơi dạy hát chuẩn, có khi các anh chị cũng sẽ học luôn ấy nhỉ? Nỡm thật ấy chứ! Hoàng Nguyên Vũ Tin trong nước , Tình Yêu , Xã hội Chuуên gia tâm lý Pepper lần đầu bật mí ᴄuộᴄ ѕống gia đình, khoe ᴄhồng trẻ ᴄưng ᴠợ như trứng mỏngQuý ᴄô 25+ > TipѕChuуên gia tâm lý Huуền Trân nhận đượᴄ nhiều theo dõi, dù không ѕở hữu nhan ѕắᴄ mỹ miều, không хuất thân danh gia ᴠọng tộᴄ haу ᴄó ᴄuộᴄ ѕống ѕang ᴄhảnh nhiều người mơ ướᴄ. Những người dõi theo ᴄhị phần lớn là phụ nữ, bởi nhờ ᴄhị, nhiều người đã ᴠượt qua đượᴄ khủng hoảng trong tâm lý ᴠề tình уêu, hôn nhân ᴠà nhiều bi kịᴄh kháᴄ trong ᴄuộᴄ ѕống hàng đang хem Chồng ᴄủa dr pepper là aiLà người luôn lắng nghe ᴄhia ѕẻ ᴄủa người kháᴄ, nhưng Pepper lại ᴄhưa lần nào tiết lộ ᴠề ᴄuộᴄ ѕống riêng tư ᴠà gia đình nhỏ bé ᴄủa mình. Tuу nhiên gần đâу, nhân ᴠiệᴄ ᴠừa ѕinh bé thứ hai, đã ᴠui ᴠẻ ᴄhia ѕẻ ᴠề trải nghiệm đi ѕinh ᴄũng như những tâm ѕự ᴠề gia đình ᴄủa mình. Về ᴄhuуện ѕinh ᴄon, do ѕinh hai lần gần nhau nên ѕứᴄ khỏe ᴄủa ᴄhị ᴄhưa thựᴄ ѕự ѕẵn ѕàng. Cả hai lần đều là ѕinh mổ, hai ᴠết mổ trùng nhau khiến Pepper đau hơn ᴠà hồi phụᴄ khó khăn hơn. Sinh ᴄon đầu lòng Pepper đã ѕuýt ᴄhết trền bàn mổ. Chị ᴄho biết lúᴄ đó người lịm đi, ᴄảm giáᴄ thật kinh khủng. Đó là lý do khiến ᴄhị mất bình tĩnh khi ᴠào ᴠiện ѕinh lần thứ hai. Maу mắn là ᴠề mặt tâm lý, Pepper đủ khả năng để "trị liệu" ᴄho bản thân mình. Hai bé trai nhà ᴄhị tuổi rất gần nhau, ᴄậu đầu 2 tuổi tên Duệ Hi, ᴄậu ѕau mới 4 tháng tuổi tên Trí Hi. Hai bé gần tuổi khiến ᴠiệᴄ ᴄhăm ѕóᴄ ᴄon ᴄủa ᴠà gia đình ᴠất ᴠả hơn. Thế nhưng, một điều rất an ủi Pepper là anh hai Duệ Hi không hề ghen tỵ khi gia đình ᴄó thêm thành ᴠiên mới. Thấу ba mẹ ᴠất ᴠả ᴄhăm em, ᴄậu thường tự giáᴄ đánh đánh răng, thaу đồ ᴠà ѕoạn ᴠali để kéo đi họᴄ. Tất nhiên, những ᴠiệᴄ làm đó đều ᴄó ѕự giúp đỡ ᴄủa Dr. Pepper ᴠà ông хã nhưng thấу ᴄon hiểu ᴄhuуện như ᴠậу, Dr. Pepper rất ᴠui. Về ông хã trẻ, Dr. Pepper ᴄhia ѕẻ, ᴄhồng mình là một người ᴄựᴄ kỳ giỏi trong ᴠiệᴄ giúp đỡ ᴠợ ᴠượt qua giai đoạn ở ᴄữ ѕau ѕinh. Anh làm ᴄho ᴄhị từ ᴠiệᴄ lớn đến ᴠiệᴄ nhỏ, ᴄhuẩn bị ᴄho ᴄhị từng bữa ăn, nhắᴄ ᴄhị điều gì nên làm, không nên làm để mau lấу lại ѕứᴄ. Chồng Dr. Pepper ᴄũng là một ᴄhuуên gia tâm lý ᴠề trẻ em nên anh hỗ trợ ᴄhị rất nhiều trong ᴠiệᴄ giáo dụᴄ hai ᴄon. Hơn thế nữa, kiến thứᴄ ᴠề ᴄhăm ᴄon, ẵm bồng, dinh dưỡng, ѕứᴄ khỏe... anh đều nắm Pepper hài hướᴄ ᴄhia ѕẻ "Thật ѕự thì ᴄhưa ᴄó ᴄái gì mà ông хã làm ᴄho Pepper thấу không hài lòng, mọi thứ anh đều ᴄhu toàn hết, khiến ᴄho lắm lúᴄ Pepper nghĩ ᴄhồng mình thật ra là một từ điển báᴄh khoa toàn thư ᴄhứ không phải người thường". Nhờ ѕự ᴄhăm ѕóᴄ ᴠà giúp ѕứᴄ từ ᴄhồng mà ᴄhỉ 2 tuần ѕau ѕinh bé thứ hai, Pepper đã ᴄó thể quaу lại ᴠới ᴄông ᴠiệᴄ mà không gặp quá nhiều khó gian gần đâу, ᴄáᴄ ѕao Việt liên tụᴄ bị haᴄker dòm ngó ᴠà thậm ᴄhí haᴄk ѕạᴄh thông tin, Trần Nam Thư ᴠừa mất niᴄk ᴠừa phát hiện ID đã bị đổi tên ѕang một người dùng kháᴄ?Aleхandria Oᴄaѕio-Corteᴢ từ ᴄô bồi bàn хinh đẹp đến Hạ nghị ѕĩ trẻ nhất lịᴄh ѕử nướᴄ MỹNóng trên mạngCô gái ᴄó tên Aleхandria Oᴄaѕio-Corteᴢ giành ᴄhiến thắng tại khu ᴠựᴄ bầu ᴄử ѕố 14 bang Neᴡ York. Ở tuổi 29, ᴄô trở thành người phụ nữ trẻ nhất đượᴄ bầu ᴠào Quốᴄ hội thêm Có bao giờ bạn nghĩ, ᴠiệᴄ bán những “túi ráᴄ” lại đem đến tiền tỷ ᴄhưa? Một ᴄô gái trẻ ở Trung Quốᴄ đã làm giàu từ ý tưởng độᴄ đáo triệu phú, ᴄó khối tài ѕản kếᴄh хù nhưng một nữ triệu phú ᴠẫn ᴄhăm ᴄhỉ đi nhặt ráᴄ, ᴄhai lọ mỗi ngàу bất ᴄhấp ѕự phản đối ᴄủa người ᴄạnh huấn luуện ᴠiên, ᴄáᴄ lớp họᴄ уoga đặᴄ biệt ở Oregon Mу̃ ᴄòn ᴄó thêm những ᴄhú dê. Chúng ᴄó thể ᴄoi là những trợ thủ đắᴄ lựᴄ ᴄho họᴄ ᴠiên ѕau 4 năm gia nhập, ᴠới ᴄhứᴄ Phó ᴄhủ tịᴄh mảng bán lẻ ᴄủa Apple, Angela Ahrendtѕ đã đượᴄ trả lương gần gấp đôi CEO Tim kết "Hoa hậu Doanh nhân Toàn năng ᴄhâu Á 2019" ᴠới ngôi ᴠị quán quân thuộᴄ ᴠề CEO Nguуễn Thị Ngọᴄ Hân Vẫn còn tiếng lụp cụp rộn ràng của mấy cây dao chặt vào mặt thớt mù u. Vẫn tiếng nói cười xao động từng chòm nhóm của các chị, các dì trong nhà bếp. Tiếng máy đèn chạy tạch tè. Đằng trước rạp, nhóm ca cải lương dạo đờn lửng ta lửng tửng rồi ai đó vô câu vọng cổ ngọt xớt. Không biết vô tình hay cố ý, anh chàng nọ kê micro gần miệng mà uống rượu. Nghe đánh cái chóc giòn thiệt giòn rồi khà ra tuồng như cay đắng lắm, chua xót lắm, bắt với Điềm ngồi xếp quần áo trong buồng. Điềm bò lại cửa sổ mở chốt, đẩy hai cánh cửa lá sách sơn xanh ra, trời khuya sâu hun hút, nó la lên – Trời, gió mát ghê gật đầu, ừ, mát, gió chạy nghe thông thống trong lòng. Nghe rõ ràng mùi xoài cát trái mùa chín son ngoài song cửa. Tự dưng Huệ thấy nhớ nhà ghê lắm. Ngồi ngay ở nhà mà cũng nhớ thiếu điều rớt nước mắt cái độp xuống mặt chiếu bông. Lúc nảy, ăn cháo khuya xong, ba Huệ biểu cả nhà ra đằng trước, ông đốt nhang khấn trước bàn thờ làm lễ xuất giá cho con gái út. Chưa đủ lễ thì má Huệ đã khóc òa. Mấy chế, mấy dì ở nhà dưới chạy lên, bắt khóc theo, nước mắt nước mũi lòng thòng. Thành ra ai cũng xúm lại khóc nên không có màn dặn dò như mấy những lễ xuất giá khác. Huệ nghĩ vậy mà tốt, nó đỡ buồn tủi. Điềm dặn, “Bây giờ mầy khóc cho đã đi, để mai lúc rước dâu thì ráng nhịn, cô dâu mà khóc, son phấn trôi tèm lem, thấy rầu lắm”. Trời đất, buồn thương ở trong lòng, lúc nào tràn đầy thì phải khóc cho vơi chứ có phải rót nước ra từ cái ấm, lúc nào muốn rót thì rót, lúc nào không muốn thì thôi. Con gái lấy chồng, hỏi ai không tủi ?– Hồi sáng này, lúc đi chợ mua đồ về tao thấy ông Thi đi ngang nhà rũ cái áo bà ba hường làm cái đèn chao ngọn, nó lên tiếng. Huệ ra bộ dửng dưng – Ừ !– Thấy cái mặt ổng buồn, đứt ruột lắm.– Ừ !Điềm trở giọng quạo quọ – Ừ, ừ hoài. Phải chuyện mầy với ổng mà thành, đám nầy vui biết bao nhiêu cười, biểu Điềm nói nho nhỏ thôi rồi cái giọng lại nửa dửng dưng nửa phân trần – Thành gì mà thành, người ta đã nói là không có tiền sắm trầu cau.– Sạo, trầu cau rẻ rề, mà, sao lại có tiền đi cưới người cười, người ta vậy, mầy còn nhắc làm chi. Mà, sao bữa nay gió lạnh quá chừng, gió te tái đưa tới một tiếng gà đang gáy, nghe từng giọt, từng tiếng buồn thỉu. Cái vali da mới màu vôi đã đầy quần áo. Đồ của Huệ không có bao nhiêu, cũ hết rồi, đồ bên chồng cho mới nhiều, tới mười hai bộ. Điềm nhắc – Còn tập chép bài ca, mầy đem theo không ?– Ừ, đem theo, chút nữa tao quên đem theo chắc cũng không làm gì hết. Về bên nhà chồng không biết còn rảnh rổi vừa đưa võng vừa ngêu ngao hát. Nhà Thuấn vườn rộng, ruộng cũng nhiều, công chuyện chắc vô số. Thuấn kể, chỉ tính bẹ dừa khô rụng xuống, má Thuấn đã đi chặt mãn một năm còn chưa giáp vườn. “Nhưng em đừng sợ, về bển, ba má với anh không cho em làm gì nặng nề đâu”, Thuấn nói thêm. Huệ cười, cực khổ nó không sợ, chỉ sợ không được vui. Nghĩ lại, có chồng vừa hiền vừa giỏi như Thuấn, lại thương mình như vậy làm gì mà không lại chỗ đầu nằm, giở gối lên, nâng niu ấp trong tay tập chép bài ca đã cũ. Nhắm mắt, nó vẫn lật ra ngay cái trang có nét chữ nắn nót của Thi, dưới bài hát “Nhẫn cỏ”, Thi ghi thêm hai câu thơ “Trăm năm ai chớ bỏ ai. Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim”. Con Điềm thường bảo, người ta lấy thơ để thay lời thề hẹn đó.– Tao tội nghiệp ông Thi quá, mà tao cũng tội nghiệp mầy nữa. – Điềm vừa nằm xuống, vừa thở dài cái thượt. Huệ kêu Điềm ngủ đi rồi lụi hụi xuống giường, nó nói nó còn quên sợi dây nịt. Điềm xì một cái, “mầy có tật tiếc đồ cũ”. Huệ gắt, “Kệ tao. Ngủ đi”. Huệ bò lại chỗ cửa sổ và ngồi đó, đưa mắt nhìn xa thẳm màu đêm. Huệ ngồi đó thật lâu, đến má ghé vô buồng biểu Huệ nhắm mắt một chút đi, ngày mai rước dâu mệt lắm. Huệ dạ, thổi phù cho tắt đèn. Con Điềm vốn mê ngủ, đặt lưng xuống chưa bao lâu đã thở sâu. Huệ lại thắp đèn coi bây giờ là mấy giờ rồi giở vali ra, nói thầm trong bụng “Không biết mình có quên gì không ta ?”Nó làm như lỡ quên món gì sau này không có dịp về lấy nữa. Mà, từ Đất Cháy qua nhà Thuấn có bao xa, chạy xuồng băng tắt qua Đầm, rẽ theo kinh Thợ Rèn chừng mười lăm phút là tới. Nhưng với đứa con gái theo chồng, quãng đường đó cũng chở thương, chở nhớ. Chế Lê, chế thứ ba của Huệ lấy chồng sát bên nhà, chỉ cách một hào ranh mà còn khóc lu bù. Hồi đó, Huệ cười, chế cú cái cóc lên đầu nó,” Sau này có chồng rồi biết, cưng “. Huệ không tin, nó biết mình rắn rỏi lắm, sức mấy mới khóc. Té ra không phải vậy, nó cũng là một đứa lạc lòng. Sáng mai thôi nó sẽ xuống võ rồi về ở miết nhà người ta. Nhớ cái cối xây bột dựa hàng kệ đựng tiêu tỏi, dầu ăn, nước mắm… Con mèo ngủ thiu thiu trên đầu bộ ngựa, mấy cái võng giăng quây quần quanh bồ lúa. Lối vô nhà trải đất đỏ, người đi ra đi vô đã mòn mấy hòn tròn tròn trọc lóc. Lối này đổ ra con đường xóm xáng múc hôn hang chạy dài tới Vịnh Dừa. Đi chút nữa là tới đám trâm bầu, chỗ con đập vào xóm Kinh Cụt, bẹ dừa kéo xuồng nằm vảnh cổ, có bẹ đã khô quắt, có bẹ còn tươi thơm. Xóm kinh ăn sâu vô đồng. từ vườn nhà Huệ dòm xéo về phía tây, bỏ cánh đồng lúa lơ thơ gốc rạ là một vệt xanh rờn của dừa, của nhà Thi ở đó. Huệ với Thi quen nhau hồi nhỏ. Thi có tật khoái đi tắt đường đồng đâm thẳng vô vườn nhà Huệ để đến trường. Tan học về, nó có thể nhẩn nha, lang thang đồng khơi thả diều cho tới chạng vạng. Có bữa tan trường, Thi về cùng Huệ, Thi hỏi, “tao thấy con gà mái nhà mầy đẻ bậy đống rơm sau hè, sao mầy không làm ổ ?” Huệ xụ mặt xuống, môi trề ra “Gà nhà tao, kệ tao.” Thi mất hứng, càu nhàu ”Con gái gì… vô duyên”.Đó là chuyện hồi nhỏ, chớ khi hai đứa lớn lên, Thi nhận ra Huệ có duyên, đã có duyên mà còn đẹp nữa. Thi học lớp trung cấp sư phạm xong về dạy trường cấp II Ấp Chín. Thi dạy lớp sáu, ngay lớp con bé Mén con anh Hai Mận học. Huệ đi họp phụ huynh hoài. Vô đó, không phát biểu gì, thẹn thò ngồi cuối dãy bàn, cũng không để ý coi Thi nói gì, chỉ nhìn Thi cười. Trời đất quỹ thần ơi, người gì cười hiền thấy thương quá. Hồi xưa, lúc còn con nít đứa nào cũng hôi nắng, cũng lùi bùn sình, đâu phải như bây giờ. Ở chợ hay ở quê gì rồi người ta cũng lớn xóm này, người biết tụi nó thương nhau đầu tiên là con Điềm, nhỏ bạn thân nhất của Huệ, người thứ nhì, thứ ba biết là chú thím Mười Ba. Chú Mười Ba bán quán cà phê cặp bờ kinh xáng. Quán chú buổi sáng toàn đàn ông, buổi trưa của mấy thím đàn bà, ôm đứa con nẹo một bên vú nói chuyện làng trên xóm dưới. Buổi chiều, tụi con nít tụ lại quán chạy lòng vòng trong sân chơi. Riêng buổi tối, quán chạy máy đèn chiếu phim bộ Hồng Kông phục vụ cho đám thanh niên. Có lần coi bộ phim kiếm hiệp “Thiên Long Bát Bộ”, tới đoạn A Châu chết, con Huệ nước mắt rịn rịn, chắc lưỡi như nói với con Điềm “Ước gì trên đời này có ai thương tao như ông Kiều Phong thương A Châu, chắc tao sướng tới chết luôn quá”. Con Điềm cười, ngó ra sau lưng, nói xa xôi, “Có chớ, sao mà không?”. Thi ở đằng sau, kế dãy ghế Huệ ngồi, hít đầm đìa hương tóc thơm của cô bạn gái, mỉm cười. Ra về, Thi thả chầm chậm theo tới chỗ quẹo vô nhà Huệ, Thi mới níu tay Huệ lại, Thi nói rằng”Ông Kiều Phong đó mà nhằm gì, có người còn thương Huệ hơn…” Tay Huệ ấp vào giữa tay Thi líu ríu. Sáng ra Bà Hai, má Huệ nói với thím Mười Ba ” Làm gì hồi đầu hôm nầy mấy con chó nhà tôi sủa ong ỏng hoài vậy không biết ?” Thím cười, chó sủa chuyện con Điềm làm nhân chứng cho mối tình của Huệ. Gặp Thi ở đâu, Thi nói cái gì Huệ đều kể cho Điềm nghe. Nhiều lúc Điềm phải nạt, ” Trời ơi, mầy kể cho tao nghe hoài, tao phát ghen luôn đây nè”. Mai mốt đây, hai đứa phải lấy chồng con gái ở quê nuôi lớn không để lấy chồng thì làm gì ?, Điềm ước gì mình gặp được một người tử tế, hiền hậu, có học thức như Thi, lấy được người chồng mà tự mình tìm hiểu, yêu thương như Huệ. Huệ cười, chưa gì hết mà chồng chồng vợ vợ, nghe kỳ. Nói vậy, nhưng lòng Huệ nghe ấm ran, nó mơ tới một mái nhà sớm chiều khói tỏa, buổi sáng nó rang cơm cho Thi lót lòng đi dạy, trưa đón Thi về chăm chút nồi canh chua bông súng ăn với cá sặc kho thì thương vậy, nhưng nhắc chuyện cưới, thấy không gấp gáp được. Nhà Thi đã nghèo mà anh em lại đông. Má Thi giao, đứa nào nấy làm để cưới vợ riêng. Lương Thi thì ít lắm, dư dả bao nhiêu. Vì vậy mà Thi xin đổi ra Rạch Ráng dạy trường huyện. Thi tính, ra ngoài đó Thi dạy thêm giờ, chắc lương lên được hai trăm mấy, để dành không bao lâu nữa đủ tiền lễ để cưới Huệ rồi. Huệ cười, cưới vợ chớ đâu phải mua vợ đâu mà phải tốn nhiều tiền. Thi bảo, không cần rình rang nhưng cũng phải có năm sáu bộ đồ, đôi bông, sợi dây chuyền cho Huệ không phải tủi chứ. Những lúc nhớ Thi, Huệ ngồi mơ về đám cưới, bữa đó, chắc là vui lắm. Hết học kỳ đầu, tự nhiên bặt cả tháng Thi không về, có về cũng chui nhủi trong nhà, ốm như ma đói. Huệ hỏi hoài, nhưng Thi cúi đầu, tìm được ánh mắt Thi đã khó, mong gì Thi nói Thi thế là thôi rồi, mấy thím buổi trưa ngồi quán chú Mười Ba cong miệng nói với nhau, nghe phong thanh Thi đi lại với con gái trưởng phòng giáo dục huyện, cô nọ mang thai, chuẩn bị cưới. Đâu nè, thầy Thi đâu có tệ như vậy. Ừ, nhưng nghe nói thầy Thi bị “gài” như trong Lan và Điệp. Tội nghiệp. Tội nghiệp ai?Thì Thi chớ ai, ở đời ngược ngạo vậy đó. Thi cưới vợ xong rồi nhưng vẫn thường tha thểu về ở lì trong này. Huệ gặp Thi giữa đường muốn cười nhưng Thi lầm lũi cúi mặt. Huệ lấy chồng. Thím Mười Ba chép miệng, giọng không biết khen hay chê”Con Huệ nó dứt tình lẹ quá ha, dứt cái “rụp”. Huệ cười, thấy đâu có chê Thuấn được cái gì, Thuấn biết Huệ từng thương Thi mà anh cũng bước tới. Huệ bây giờ, còn chờ ai nữa ?Huệ chuẩn bị cho đám gã mình từ mấy tháng trước. Suốt ngày nó cặm cụi ngoài vườn. Lá dừa khô bó láng vo, tề đầu tề đít chất đầy giàn bếp, dựng qua tới bồ lúa. Củi phơi từ lúc chớm hết mưa, lổn nhổn ngoài sân. Mớ cọng dừa đã róc lá dựng ngoài giàn, chưa khô hẳn thì đám bìm bìm đã leo xanh rờn, nó cũng dỡ xuống, chặt phơi. Chuyện gì nó cũng giành làm một mình, làm từ sáng sớm tới chạng vạng, không đi coi phim nữa mà tối tối nằm nhà nghe cải lương hoặc đưa võng cò kẹt, hát “Thương nhớ nhớ mãi không thôi. Chàng mới ra về chị em tôi thương nhớ…”. Điềm tới chơi thường, như giữ Huệ, sợ Huệ vì Thi mà làm chuyện dại. Sợ vậy thôi, chớ Huệ vẫn roi rói, người ta thấy nó không thèm rớt một giọt nước mắt nào như nó với Thi chưa từng có duyên dẻ gì nhau. Điềm hỏi “Sao tao không thấy mầy buồn gì hết ?”. Huệ cười, “Tao quên ông Thi mất tiêu rồi, tệ quá, nhớ làm chi ?” Hồi đám cưới Thi, Huệ chép miệng tiếc, phải chi Thi mời… Không được mời nên mới nằm nhà, gió đưa tiếng hát ngang qua đồng lúc gần. lúc xa thăm gần đám, Thuấn chạy xuồng qua chở Huệ đi chợ. Hai đứa mua nhiều thứ, cuối cùng dắt nhau tới tiệm tạp hóa lựa bốn trái tim bằng giấy đỏ lớn bằng cái thúng để Huệ dán bên nhà hai trái, buồng cưới nhà Thuấn hai trái. Lúc Huệ giở mấy trái tim coi kỷ coi có thủng lổ không thì thấy Thi đằng cuối chợ đứng nhìn. Huệ cười ráo hoảnh. Tưởng Huệ không thấy, Thuấn quay qua, nhắc nhỏ, “Thi kìa, em ! “. Huệ cười, ừ, Thi đó, Thi chớ ai, rồi biểu người bán hàng lựa thêm cho hai chữ Song Hỷ mới lại gần chào, Huệ biểu, “Thi đừng có nhìn tui trân trối vậy, tui cũng phải lấy chồng chớ, phải hôn. Mà anh nhớ đối xử với người ta tốt như đối xử với tui vậy nghen”. Thi gượng gạo cười rồi cắn môi quay đi. Thuấn nhìn theo, nắm tay Huệ, nắm rất chặt, nửa như để an ủi, nửa lại giống như rịt lấy, như sợ Huệ bỏ chạy đi mất. Huệ mắc cười, đó là lần đầu tiên từ lúc xuống mối, tới ăn trầu uống rượu rồi chuẩn bị cưới Thuấn mới nắm tay cô. Thì phải vậy thôi, mai mốt là vợ chồng rồi…… Huệ ngồi chỗ cửa sổ cho tới lúc gà gáy rộ. Bà Hai lủi thủi đốt cây đèn cóc ngồi lột tỏi, không biết có phải tỏi nồng hay không mà mũi bà sụt sịt, nước mắt kèm nhèm. Bà con cô bác cũng trở dậy râm ran. Thức ăn đãi buổi mai đã làm sẵn từ hôm qua một mớ nhưng thịt kho tàu vẫn chưa thấm lắm, lớp mỡ chưa trong. Than bắt lửa cháy lép bép. Huệ kêu Điềm dậy, sửa soạn ra chợ xã đánh tóc, làm mặt. Điềm ngồi dậy, tay lò mò kiếm cây kẹp tóc, giọng tỉnh queo nhưng hơi bàng hoàng – Trời ! Sáng rồi sao ? Mau vậy ?Đám thanh niên đằng trước quét qua nền rạp, xếp bàn ghế ra. Nhóm ca cải lương đã mỏi mòn ngoẹo vào nhau ngủ mê mệt, thay vô đó là băng nhạc đám cưới xập xình “Ô vui quá xá là vui…”Xuống xuồng, Huệ giành lái máy. Điềm ngồi co ro đằng trước mũi, than lạnh quá chừng đi. Gió này mà không lạnh sao được. Một tháng mười ba ngày nữa là Tết rồi còn gì. Và sau tết nầy, mấy thím ngồi quán trưa bảo nhau, “Vợ chồng con Huệ có về”. Trong tiếng máy Koler 4 nổ lùng bùng, tự dưng Huệ bảo – Ừ, lạnh quá, Điềm ha ?Xuồng từ từ chạy tới đập nhỏ đầu xóm Kinh Cụt. Đám trâm bầu đứng im lặng, xơ rơ. Huệ bất ngờ xuống máy chạy chậm, chiếc xuồng khật khừng. Nó ngơ ngẩn ngó lên bờ, trong lòng chao chát một nỗi thèm muốn. Nó muốn chạy vô xóm, tới nhà Thi, gặp anh và nói cho anh hay rằng nó hết thương Thi rồi, nó quên anh, quên nói để làm gì, ta ? Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên. Chuyên gia tâm lý Dr. Pepper đã lần đầu tiên chia sẻ về cuộc sống gia đình hạnh phúc của mình, với chồng và hai nhóc con cực kháu khỉnh. Không váy áo hàng hiệu, không nhan sắc mỹ miều, không danh gia vọng tộc hay cuộc sống sang chảnh vạn người ao ước, chuyên gia tâm lý Dr. Pepper Huyền Trân vẫn được hàng ngàn người quan tâm và dõi theo, nhất là cộng đồng phụ nữ. Chị đã giúp nhiều người vượt qua những cuộc khủng hoảng trong tâm lý về tình yêu, hôn nhân, gia đình, thậm chí là nhiều “bi kịch” khác trong cuộc sống thường ngày. Bạn đang xem Chồng của dr pepper là ai Dù được quan tâm và dõi theo từng ngày như thế, từ trước tới nay Dr. Pepper vẫn chưa một lần tiết lộ nhiều về cuộc sống riêng tư của mình bên cạnh chồng và 2 con. Điều này đã làm không ít người tò mò. Và nhân việc vừa sinh bé thứ 2 được vài tháng, Dr. Pepper đã vui vẻ chia sẻ với chúng tôi về những kỷ niệm đi sinh con của mình cũng như là chia sẻ về cuộc sống của gia đình nhỏ, đặc biệt là hai cậu con trai cực kỳ kháu khỉnh. Ám ảnh lần sinh suýt chết trên bàn mổ và hành trình nuôi hai nhóc tì sát nhau Về chuyện sinh con, Dr. Pepper chia sẻ do sinh hai lần quá gần nhau nên thể chất của chị quả thực là chưa sẵn sàng. Cả hai lần lại là sinh mổ, lần sau vết mổ ngay chỗ lần đầu, điều này làm Dr. Pepper đau hơn và hồi phục chậm hơn. Riêng về mặt tâm lý, Dr. Pepper nói bản thân chị là một nhà tâm lý nên chị có thể tự “trị liệu” cho mình khỏi nỗi sợ. “Lần đầu còn hơi sợ và hoang mang vì chưa biết sinh con là như thế nào, lần sau thì không còn sợ gì nữa, cứ mang bụng vào mổ lấy con ra thôi” – Dr. Pepper hài hước chia sẻ. Tuy nhiên, nói thì nói thế, nhưng khi vào tới bệnh viện để sinh bé thứ 2, có một nỗi sợ khiến chị như muốn ngất ra. Đó chính là việc lần sinh đầu, Dr. Pepper đã suýt chết trên bàn mổ. Chị chia sẻ, người chị lúc đó lịm đi, cảm giác trải qua những giây phút ấy thật kinh khủng. Tỉnh dậy vẫn chưa hết sợ. Rồi tới khi vào sinh đứa sau, cảm giác lúc ấy tràn về làm chị hơi mất bình tĩnh. May mắn là cũng mẹ tròn con vuông. Hai nhóc tì nhà chị, cậu đầu có tên là Duệ Hi, 2 tuổi; cậu sau là Trí Hi chỉ mới 4 tháng tuổi. Hai anh em quá gần tuổi, điều này đã khiến việc chăm sóc con của Dr. Pepper vất vả hơn rất nhiều, từ việc cả hai anh em đều bú sữa mẹ, cho tới việc hai vợ chồng cùng nhau thức đêm chăm con, người lo cậu đầu, người lo cậu sau, vất vả vô cùng. Ấy thế, bù lại, Dr. Pepper đã rất vui mừng khi Duệ Hi không hề ganh tị hay có cảm giác bị “ra rìa” vì gia đình có thêm thành viên mới. Chị nói, Duệ Hi thương yêu em một cách “tự giác” và “bản năng” như chơi đùa nói chuyện với em, nhắc nhở ba mẹ khi em khóc nếu ba mẹ ngủ quên, thậm chí là còn đút cho em ăn đồ ăn ngon, dù cho em Trí Hi còn nhỏ xíu chưa biết ăn là gì. Chưa kể, anh hai Duệ Hi đôi lúc nhận thức được bố mẹ vì dành thời gian cho em nhiều và khá bận trong công việc nên đôi khi cu cậu buổi sáng tự mình đánh răng, thay đồ và soạn vali để kéo đi học. Tất nhiên, những việc làm đó đều có sự giúp đỡ của Dr. Pepper và ông xã nhưng thấy con hiểu chuyện như vậy, Dr. Pepper vui lắm. Xem thêm Điều Ít Biết Về Tiểu Sử Tạ Biên Cương Và Những Điều Không Phải Ai Cũng Biết Người bạn đời “từ điển bách khoa thư” chăm vợ như trứng mỏng Riêng về ông xã trẻ, Dr. Pepper phải công nhận rằng, chồng mình là một người cực kỳ giỏi trong việc giúp đỡ vợ vượt qua giai đoạn ở cữ sau sinh cực kỳ khó khăn. Anh giúp chị từ việc lớn tới việc nhỏ, chuẩn bị cho chị từng bữa ăn, nhắc nhở chị nên ăn gì và không nên ăn gì để mau hồi phục sức khỏe. Buổi tối lúc nào cũng chuẩn bị cho chị hai chậu nước, một để tắm, một để ngâm chân. Nhiều lúc, khi chị còn mang thai, hay bị chuột rút lúc nửa đêm, anh liền nhanh chóng bật dạy xoa chân cho vợ. Bản thân chồng Dr. Pepper cũng là một chuyên gia tâm lý chuyên về trẻ em, nên anh đã hỗ trợ chị rất nhiều trong việc giáo dục hai con. Đó là chưa kể, kiến thức về việc ẵm bồng, dinh dưỡng, sức khỏe… của con trẻ anh đều nắm rất rõ. Dr. Pepper hài hước chia sẻ “Thật sự thì chưa có cái gì mà ông xã làm cho Pepper thấy không hài lòng, mọi thứ anh đều chu toàn hết, khiến cho lắm lúc Pepper nghĩ chồng mình thật ra là một từ điển bách khoa toàn thư chứ không phải người thường”. Một kỷ niệm vui nữa là do quá giỏi trong việc chăm sóc con giúp vợ, mà ông xã Dr. Pepper đã được mẹ vợ khen hết lời dù cho bà rất khó tính trong việc con gái và con rể chăm cháu ngoại. Chính nhờ có một người chồng quá giỏi trong việc chăm vợ và dạy con nhỏ như thế, nên chỉ 2 tuần sau cuộc sinh Trí Hi khá kiệt quệ về thể lực, Dr. Pepper đã có thể quay trở lại làm việc mà không gặp quá nhiều khó khăn. Khớp nối được với một người họ hàng trong Nam, chị đã động viên chồng cai nghiện lần thứ 27, sau đó vào trong đó làm ăn. Muốn đoạn tuyệt ma túy, thì phải tránh xa môi trường bẩn, ô nhiễm vì ma túy. Sau nhiều tuần thuyết phục, chồng chị cũng đồng ý vào Nam để cai nghiện. Hôm chuẩn bị cho chồng đi, chị lo từng cái quần, cái áo, đôi tất chân, thậm chí chị còn lén bỏ vào balô của chồng mấy hộp bao cao su vì chị sợ đàn ông xa vợ lâu ngày không giữ gìn được, lỡ mang bệnh về lại khổ vợ, khổ con... 1. Không biết còn ai trên đời này khổ nhục nhưng lại giàu nghị lực như chị không? 20 năm trước, lúc vừa tròn 22 tuổi, chị kết hôn với một người không phải vì tình yêu. Sau đêm tân hôn, chị mơ hồ nhận ra những biểu hiện bất thường của chồng - đó là dấu hiệu của một người nghiện thuốc phiện. Lấy chồng được đúng 12 ngày, chị phải chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết vì dám tỏ thái độ khi phát hiện chồng mình nằm co cùng mấy công nhân lâm trường. Cuối năm đó, chị sinh con trai đầu lòng. Suốt 9 tháng mang thai là bấy nhiêu ngày chị ôm bụng tìm chồng trên các lán nương, đỉnh núi, hẻm sâu. Có lần bụng vượt mặt, sắp đến ngày sinh, chị cầm đèn pin lần mò theo dấu dép của chồng lên tận đỉnh đồi. Vừa giáp mặt, còn đang thở chứ nào đã nói được lời nào, chị đã bị anh ta đánh hộc cả máu miệng. Nuôi báo cô ông chồng nghiện dù nghèo, dù đói nhưng chị cũng cố lo cho anh ta tiền mua đủ một bi thuốc phiện để anh ta khỏi đi ăn cắp, ăn trộm hàng xóm. Chồng chị nghiện, nhưng trong người anh ta vẫn còn có chút tự trọng. Anh ta có nghề mộc khá giỏi, đóng đồ gỗ đẹp có tiếng ở thị trấn, chỉ mỗi tội nghiện ngập nhiều khi quên cả lịch hẹn giao hàng cho khách, nên khách hàng cứ thưa dần. Công việc phập phù tiền công không đủ để hút, những lúc ấy chị lại đưa cho chồng mấy chục nghìn đồng, đủ để mua 1 bi thuốc phiện sau này là 1 tép hêrôin. Hành vi "tiếp tay" đó kéo dài suốt mười mấy năm trời. Chị bảo chị vẫn tôn trọng chồng, vì anh ta vẫn giữ lời hứa không đi ăn cắp; nhưng không lấy của thiên hạ thì khi lên cơn vật, anh ta lại ăn cắp tiền của vợ. Năm 1995, chị sinh con trai thứ hai, vò võ ôm con một mình trong viện mà nước mắt chát mặn đầu môi. Anh ta không đến vì anh ta còn bận đi kiếm vài bi thuốc phiện. Năm 2000, mặc dù đứa con lớn mới học lớp 4, đứa bé đang đi mẫu giáo, nhưng chị vẫn quyết định đăng ký đi học lớp hộ sinh trên thị xã Sơn La. Thâm tâm chị nghĩ chỉ học hết lớp 7, với bằng sơ cấp y tá, mình có thể nằm trong diện tinh giản biên chế bất cứ lúc nào. Đi học lớp hộ sinh có thể đảm bảo cho chị thời gian công tác dài và ổn định Trạm Y tế xã bao giờ cũng có 1 định biên nữ hộ sinh, chỉ như vậy mới có thể tiếp tục nuôi con và đưa chồng đi cai nghiện. Chị gạt nước mắt để vượt 120km về thị xã học, để lại hai đứa bé và người chồng nghiện ở nhà. Công việc của chị nhiều khi phải công tác xa nhà, những đợt tập huấn chục ngày đến cả tháng. Mỗi lần đi công tác, chị lục túi đưa cho thằng con lớn mấy chục nghìn đồng, dặn ở nhà trông em, tự nấu nướng mà ăn, nếu thấy bố cùn lên thì hãy lánh sang nhà bác Ánh hàng xóm. Có lần trở về sau chuyến công tác, chị trào nước mắt vì thương con khi nghe mấy bà bán thịt ở chợ kể lại. Thằng con lớn của chị, cứ hai hôm lại ra chợ, chỉ mua mấy mớ rau, tần ngần mãi, rồi cũng dám mon men đến quầy bán thịt, mua đám bạc nhạc và mớ bì lợn nói dối rằng về nấu cho chó, nhưng thực ra nó mang về rim mặn để hai anh em ăn cơm... 20 năm lấy chồng, nhưng chưa bao giờ chị được hưởng một giây phút hạnh phúc. Nụ cười trên khuôn mặt khả ái của người đàn bà vừa qua tuổi tứ tuần trông khắc khổ, đuôi mắt khi cười đầy vết chân chim như vết rạch của thần khổ ải và bất hạnh. Mấy chục năm qua, chị chưa bao giờ được ngủ trước 12 giờ đêm. Hôm nào cũng vậy, ngoài việc cơ quan, chị phải kèm cặp hai cậu con trai học hành, rồi cám bã, lợn gà. Có thời điểm chị nuôi 3 lợn nái, 10 con lợn thịt, trồng hơn ngô. Nhiều hôm trước khi đi làm tay phải chà vào nền xi măng để tẩy nhựa chuối, rau lang băm cho lợn. Niềm an ủi lớn nhất của chị là hai cậu con trai, nhờ trời học khá giỏi và ngoan, biết thương mẹ. Nhiều lần thấy bố hành hạ mẹ, chúng tỏ thái độ, thậm chí còn khuyên mẹ nên bỏ bố cho đỡ khổ. Nhưng lần nào cũng vậy, chị lại ôm chúng vào lòng, nuốt nước mắt mà nói "Ông ấy là bố các con, chỉ mẹ mới có quyền trách bố chứ là phận con, các con không được phép. Các con hãy cứ sống và phấn đấu trở thành một người đàn ông tốt, rồi sau này bố sẽ hiểu ra và sẽ thay đổi". 2. Có một điều làm mọi người khâm phục chị là dù chồng mình nghiện ma túy, vũ phu như vậy, nhưng chưa bao giờ chị nói đến ly dị. Với suy nghĩ giản đơn còn nước còn tát, con sinh ra phải có bố, cho dù ông bố có khi chưa một lần xứng đáng với thiên chức ấy. Sinh con trai đầu lòng, chị bắt đầu công cuộc cai nghiện cho chồng, vận động khuyên giải mãi rồi chồng cũng đồng ý cai nghiện. Khỏi phải nói những vất vả của chị khi giúp chồng cai nghiện, cho con ăn, ru con ngủ xong, chị nấu nướng, cho chồng ăn, tắm rửa, xoa bóp, bấm huyệt cho chồng. Có đêm, trời mưa tầm tã, chị phải sang hàng xóm mua bằng được mấy quả trứng gà ri để nấu cháo cho anh ta ăn. Nghiện ma túy, nhưng chồng chị có những cái thú ăn chơi khá quý tộc, anh ta chỉ ăn cá chép, gà nhảy ổ, không bao giờ ăn trứng vịt. Nhưng vừa húp được một thìa thì... choang, chồng chị gầm lên "Mày nấu mặn thế này thì đến thằng bố mày cũng chẳng ăn được". Chị cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ thu dọn những mảnh bát vỡ tung tóe rồi đi nấu nồi cháo khác cho chồng. Cứ như thế, 1 lần, 2 lần, 10 lần và đến năm 2003 tổng cộng 27 lần chị một mình cai nghiện cho chồng. Chị chẳng dám đưa chồng vào trung tâm cai nghiện, vì chị lo ở đó, đêm đến anh lên cơn vật vì đói thuốc, nhỡ có mệnh hệ nào thì khổ cả mẹ lẫn con. Năm 2003, sau khi khớp nối được với một người họ hàng trong Nam, chị đã động viên chồng cai nghiện lần thứ 27, sau đó vào trong đó làm ăn. Muốn đoạn tuyệt ma túy, thì phải tránh xa môi trường bẩn, ô nhiễm vì ma túy. Huyện Mộc Châu Sơn La dân số chưa đầy 2 vạn, nhưng có đến vài trăm con nghiện. Sau nhiều tuần thuyết phục, chồng chị cũng đồng ý vào Nam để cai nghiện. Hôm chuẩn bị cho chồng đi, chị lo từng cái quần, cái áo, đôi tất chân, thậm chí chị còn lén bỏ vào balô của chồng mấy hộp bao cao su vì chị sợ đàn ông xa vợ lâu ngày không giữ gìn được, lỡ mang bệnh về lại khổ vợ, khổ con. Chị cười, nụ cười héo hắt, nước mắt trào ra trong đôi mắt buồn. "Các anh có biết không, hôm đó tôi còn cho tiền anh ấy mua 8 tép hêrôin để sử dụng trên đường đi tàu. Tôi sợ trên tàu, anh ấy đói thuốc vật ra đấy thì ai cứu chữa, ai chăm sóc". Mượn xe máy của cô bạn cùng cơ quan, chị đèo chồng về tận ga Hàng Cỏ. Nhìn chồng khoác túi, xiêu vẹo, dúm dó trên sân ga, chị trào nước mắt vì thương chồng, thương con và thương cho cả phận mình. Chị Trần Thị Uyên thăm hỏi động viên một gia đình vừa có con mất vì AIDS ở bản Lùn, xã Mường Sang. Nhờ trời, chồng chị vào Nam được 1 năm, 2 năm đến bây giờ là 6 năm và đã đoạn tuyệt hẳn với ma túy. Chị không yêu cầu anh phải gửi tiền về, mà chỉ muốn thỉnh thoảng anh gọi điện về nói chuyện động viên các con. Trong đó, do có tay nghề khá anh làm cho một xưởng mộc, thu nhập cũng đủ sống, quan trọng nhất là tránh xa được ma túy... Trở về nhà sau một thời gian cai nghiện, nhìn chồng béo khỏe, da dẻ hồng hào chị mừng lắm; nhưng chị biết nếu cứ để chồng ở nhà, không chóng thì chầy chỉ dăm bữa nửa tháng chồng chị lại bập vào ma túy. Tiểu khu 13 nơi chị sống có đến gần 20 con nghiện, hơn chục người nhiễm HIV. Đêm đó, trong vòng tay chồng, chị ngậm ngùi động viên anh hãy vì vợ, vì con mà vào Nam để làm sao đoạn tuyệt hẳn với ma túy. Chị nói với chồng cái điều khiến chị thật khổ tâm, rằng nếu anh vào đó, tìm được người phù hợp thì hãy cứ kết bạn. Thâm tâm chị chỉ nghĩ rằng, chồng mình một thân một bóng, ốm đau, nghiện ngập như thế cũng cần lắm một bàn tay phụ nữ lúc trái gió trở giời. Hai năm sau, chồng chị hồn nhiên thừa nhận anh ta có bạn gái, đó là người phụ nữ đã có một con riêng và bị người tình phụ bạc. Vì thương người đàn ông xứ Bắc chất phác, lẻ loi, cô ấy đã tình nguyện về ở với chồng chị. Chị buồn lắm, nhưng vẫn động viên chồng "Người đó còn khổ gấp vạn lần em, anh hãy lo cho cô ấy, đừng sa vào tệ nạn nữa để thêm một người đàn bà nữa phải khổ". Chị kể, mấy lần gọi vào thăm chồng, chị xin gặp cô vợ bé của chồng, nhưng người đàn bà kia không dám gặp. Cô ta không ngờ rằng trên đời này lại có người vợ cao thượng đến mức như vậy. 3. Tôi tìm đến nhà chị ở Tiểu khu 13, thị trấn Mộc Châu. Căn nhà nhỏ nép mình dưới giàn su su xanh mướt, không khang trang nhưng sạch sẽ và ấm cúng lạ thường. Người xưa bảo "có phúc thì sẽ có phần", hai con trai chị ngoan và học giỏi, đứa lớn đang học chuyên nghiệp trên thị xã, cậu út sang năm lên lớp 10, đặc biệt cả hai cháu đều rất thương mẹ. Công việc chính của chị là nữ hộ sinh, kiêm chuyên viên dự án phòng chống HIV/AIDS của xã Mường Sang. Hôm sau, mặc dù đang đi làm ở một nơi cách chỗ chúng tôi đến 20 cây số, nhưng vì giữ lời hứa chị vẫn đội mưa quay về đưa chúng tôi vào bản Lùn, một bản nổi tiếng vì nhiều người nhiễm HIV/AIDS. Chị dẫn chúng tôi đến nhà một thanh niên mới chết vì AIDS trước đó 2 ngày. Thú thực bước lên căn nhà sàn xập xệ, tôi cùng anh phóng viên báo bạn hơi rùng mình, nhưng vào trong nhà, thấy mọi người ríu rít, mừng rỡ như gặp người thân. Chị ôm hai đứa bé, ôm lấy người vợ đã bị nhiễm HIV kia để chia sẻ, vỗ về. Người phụ nữ trong câu chuyện trên là chị Trần Thị Uyên hiện ở Tiểu khu 13, thị trấn Mộc Châu Sơn La. Câu chuyện về người phụ nữ can trường này tình cờ đến với tôi trong một chuyến đi thực tế bình thường của người làm báo. Song điều làm tôi vừa cảm phục vừa day dứt đó là con số 27 lần cai nghiện cho chồng, trong vòng 20 năm gá nghĩa phu thê. 20 năm làm vợ cũng là 20 năm chị ngậm buồn nuốt tủi để cứu vớt một con người

pepper lấy chồng mấy lần